Chương 2
Sáng hôm sau,các học sinh trong trường bị đánh thức bởi tiếng còi của giáo sư Jacob
Lộc Hàm vốn đã không quen với việc dậy sớm nên mới mở mắt đã cáu kỉnh,đi đến đâu là lườm nguýt,đâm đâm chọt chọt vào nạn nhân vô tội,và nạn nhân đó không ai khác chính là Hoàng Tử Thao.
”Này!Đừng có chọt tớ nữa!” Hoàng Tử Thao bức xúc đẩy tên bạn đang ngồi đâm chọt bên cạnh
”Hì hì,bạn thân,mới sáng sớm cho tớ nghịch cậu tí~~” Lộc Hàm cười cười,cậu đưa chất giọng nhão nhoẹt của mình rót vào tai Hoàng Tử Thao khiến cho cậu ta không khỏi rùng mình
”Ai bảo suốt đêm qua cứ nằm mà nguyền rủa con nhà người ta?Bộ cậu rảnh lắm hả?” Hoàng Tử Thao nói
”Tại tên đó chửi tớ ”ngốc” trước mà!” Lộc Hàm vừa nói vừa ngáp
Hai người đang bận tán hươu tán vượn thì từ xa,có một bóng dáng cao lớn đang đi đến.Anh ta cao chừng mét tám,gương mặt điển trai mà còn khiến người ta có cảm giác sẽ mang lại sự an toàn tuyệt đối.
Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao ngây ngốc nhìn người đàn ông đang đứng cạnh giáo sư Jacob.Thực sự thì hai người bọn họ đã bị anh ta hấp dẫn.
”Giới thiệu với mọi người,đây là Phác Chính Thù,trợ giảng của tôi.Lần này,cậu ấy cùng tôi đến đây là vì muốn giúp chúng ta trong quá trình tiến hành khảo sát.” Giáo sư Jacob lên tiếng,ông đang giới thiệu về người bên cạnh
”Hóa ra anh ta tên là Phác Chính Thù.” Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao gật gật đầu,đúng là trai đẹp thì tên cũng đẹp.
”Xin chào các bạn,tôi là Phác Chính Thù,mong các bạn và tôi sẽ cùng nhau cố gắng trong quá trình chúng ta đang ở đây!” Anh ta mỉm cười,một nụ cười đẹp vô cùng.
”Vậy Chính Thù,cậu làm quen với các học viên đi.Các em nếu có gì muốn hỏi thì cứ gặp cậu Phác Chính Thù nhé.Tôi đi trước đây.” Giáo sư Jacob nói xong thì rời đi
Sau khi giáo sư Jacob đi,hàng loạt nữ sinh đang chen chúc nhau đòi nhìn mặt trai đẹp.
”Anh!!Anh! Anh đã có người yêu chưa???”
”Anh Chính Thù đẹp trai quá!!”
”Tránh ra,để tôi nói chuyện với anh ấy!!Phác Chính Thù!!”
”Phác Chính Thù!!Nam nhân đẹp quá!!”
Và hàng loạt những câu nói khác khiến cho cả Lộc Hàm lẫn Hoàng Tử Thao phải rùng mình.
”Xem ra chúng ta không có cửa rồi!” Hoàng Tử Thao nói rồi quay sang nhìn Lộc Hàm mắt đang nhìn Phác Chính Thù không chớp mắt
”Ê!Sao nhìn người ta ghê vậy??” Hoàng Tử Thao đập một cái vào mông Lộc Hàm
Lộc Hàm bây giờ mới bay về hành tinh trái đất ”Sao vỗ mông tớ!!Đồ sở khanh!”
”Chứ cậu nhìn người ta đắm đuối con cá chuối thế kia không phải là biến thái hả??” Hoàng Tử Thao cãi lại
”Xí!Không chấp cậu!” Lộc Hàm bĩu môi quay đi
Hoàng Tử Thao đang tức thì bỗng thấy một người đang đi đến chỗ cậu và Lộc Hàm liền nhéo tay Lộc Hàm ”Này!”
”Cái gì nữa??” Lộc Hàm nhăn nhó quay sang thì thấy một gương mặt đẹp trai của ai đó đập vào mặt
”Hai cậu học khóa mấy vậy?” Phác Chính Thù lên tiếng
”Dạ……….” Lộc Hàm đang ấp úng không nói nên lời
”Bọn em khóa thứ hai rồi ạ!” Ngay lập tức Hoàng Tử Thao nhảy vào
”À!” Anh ta cười rồi nói tiếp ”Tên hai cậu là gì?”
”Em là Hoàng Tử Thao!” Không hổ danh,Hoàng Tử Thao nói ngay
”Vậy còn bạn này?” Phác Chính Thù nhìn sang người bên cạnh
”Em là Lộc Hàm” Cậu nói,gương mặt thoáng đỏ
”Lộc Hàm?” Phác Chính Thù nhắc lại tên cậu một lần nữa
”Vâng!Lộc Hàm!Lộc là nai,anh muốn gọi nai con cũng được,còn Hàm là buổi sáng sớm.Lộc Hàm là chú nai con buổi sớm!Anh thấy tên em hay không?” Lộc Hàm tuôn trào luôn những ý nghĩ trong đầu khiến Hoàng Tử Thao và Phác Chính Thù đứng hình.
”Ừ,tên em hay lắm.” Phác Chính Thù mỉm cười ”Chúng ta cùng vào nhà thôi,đến giờ học kiến thức mới rồi”
”Vâng!” Cả hai cùng gật đầu rồi cùng Phác Chính Thù đi vào nhà
Đang đi thì cả ba gặp một người đàn ông,hắn ta mặc một chiếc áo sơmi màu đen cài cúc hờ hững,khuôn mặt điển trai cùng vóc dáng cao ráo toát lên một vẻ nam tính hiếm có.
Nụ cười trên môi Lộc Hàm vụt tắt,cậu đủn Hoàng Tử Thao lên trước để tránh mặt người kia.Người này đúng là làm cho Lộc Hàm cậu nhìn là phát ngán rồi,mặc dù hắn ta rất là đẹp trai!
”Anh là….” Phác Chính Thù hỏi người ở trước mặt
”Tôi là khách ở đây!” Hắn trả lời,giọng nói trầm đục vô cùng nam tính
”Vậy sao?” Phác Chính Thù ”Hình như chủ nhà trọ này là một cặp vợ chồng?Vậy….”
”Tôi là người yêu của chủ nhà!” Hắn đáp
Phác Chính Thù rùng mình,Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao cũng vậy.
Bỗng nhiên có một cậu con trai đi ra.Vóc dáng nhỏ bé bước ra,nhìn thoáng qua cậu ta trông có vẻ rất trẻ tuổi.Lộc Hàm quen đã gặp người này.
”Mọi người tìm tôi sao?” Độ Khánh Thù nói ”Xin chào,tôi là Độ Khánh Thù,chủ nàh trọ này!”
”Hóa ra cậu là chủ ở đây!” Phác Chính Thù ”Người đàn ông này là…” Anh ta vừa nói vừa nhìn vào người bên cạnh Độ Khánh Thù
”Là nhân tình của tôi lúc chồng tôi đi vắng.Kim Chung Nhân đi Mỹ rồi!” Độ Khánh Thù thản nhiên nói
Phác Chính Thù, Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao rùng mình lần hai.
Thấy ba người kia ngơ ngác như vậy Độ Khánh Thù không kìm được mà cười,nói:
”Đùa thôi,đây là anh em nhà chồng tôi.Trong lúc Kim Chung Nhân đi Mỹ thì cậu ấy thay hắn ta quản nhà trọ này.”
”Ra là vậy!” Ba người thở phào,đúng là kì quái
Độ Khánh Thù đang cười nhìn thấy Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao:”Ơ?Hai người cũng đến đây ở trọ hả?”
Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao giật mình vì câu nói của Độ Khánh Thù
”Ừ,đúng vậy,trường chúng tôi đi khảo sát ở trên núi.” Lộc Hàm trả lời
”Mấy người quen nhau sao?” Phác Chính Thù hỏi
”Mấy hôm trước Lộc Hàm có đến phòng khám của em trai Kim Chung Nhân.” Độ Khánh Thù nói
”Hóa ra là đã biết nhau trước rồi!”
Lộc Hàm cười,Độ Khánh Thù,Hoàng Tử Thao và cả Phác Chính Thù cũng cười.Duy nhất cái tên mặt móm kia (Lộc Hàm cảm thán) là im bặt,hắn vẫn mặt lạnh như tiền nhìn bốn người trò chuyện.
”Vậy bọn tôi đi trước,hẹn gặp lại!” Phác Chính Thù chào Độ Khánh Thù rồi đi vào nhà.
Lộc Hàm lúc đi qua tên mặt móm đáng ghét kia thì nghe hắn nói hai chữ:
”Đồ Ngốc”
Không cần nói cũng biết Lộc Hàm tức điên lên như thế nào!Cậu trừng mắt nhìn hắn nhưng đáp lại cậu chỉ là ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt của tên kia.
_______
Lộc Hàm đứng ngồi không yên,cậu là vẫn tức cái tên mặt móm kia lắm.Hết đập gối rồi lại cầm dép ném quanh phòng làm cho Hoàng Tử Thao suýt thì bị một chiếc dép bay mặt.
”NÀY!Thôi ném đồ lung tung đi!” Hoàng Tử Thao cầm chiếc dép dưới đất ném Lộc Hàm
”Anh ta lại bảo tớ ngốc!!” Lộc Hàm ngồi phịch xuống giường,mặt nhăn như khỉ
”Chắc nghe nhầm”
”Đúng mà,hai lần rồi đấy!Tớ nguyền rủa anh ta chết sớm!” Lộc Hàm tức giận úp mặt vào gối,chân giãy nảy. ”Chết đi!!”
”Biết tên nhà người ta chưa?” Hoàng Tử Thao hỏi
”Chưa ha!Tớ mà biết thì sẽ viết tên anh ta lên búp bê rồi bóp chết!!”
”Chậc,cậu đúng là đanh đá hơn con gái!” Hoàng Tử Thao thốt lên
Gần trưa,học sinh ngồi xuống quanh bàn để ăn cơm.Nhưng điều làm bọn họ thắc mắc không phải là giờ tại sao chưa có thức ăn mà là bên trong bếp liên tục phát ra những tiếgn đổ vỡ,la hét của Độ Khánh Thù.
”Xem ra tình hình không ổn!Đặt cơm bên ngoài quán thôi!” Một học sinh nói
”Ai người ta mang cơm lên tận núi cho chúng ta?Cậu rảnh hở?” Một học sinh khác lên tiếng
”Người trong bếp không biết còn sống không?” Đây là câu hỏi của Lộc Hàm
Mọi người đang bàn tán xôn xao cộng thêm cái bụng đang biểu tình dữ dội khiến phòng bếp ồn ào hơn.Cuối cùng thì Độ Khánh Thù cũng dọn được cơm ra.
”Xin lỗi,để mọi người chờ lâu rồi!” Độ Khánh Thù cười tươi,đặt đĩa thức ăn xuống bàn
Không cần mời ai,học sinh trong phòng đã chết vì đói,những món ăn trên bàn liên tục được gắp mà không dừng lại.Nhưng sau khi ăn miếng thịt bò bít tết đầu tiên,một người hỏi:
”Sao thịt này có vẻ hơi sống nhỉ?”
”Ăn thịt sống rất có nhiều chất dinh dưỡng,rất tốt cho cơ thể,nhất là đàn ông đang mang thai và cho con bú!” Độ Khánh Thù giải thích
Nghe xong câu nói này,tất cả mọi người đều không hẹn mà lại gặp nhau trong nhà vệ sinh.Số còn lại chưa ăn miếng nào thấy bạn mình nôn ọe cũng thấy sợ bèn chạy về phòng lấy mì gói ra ăn.
____
Sáng hôm sau,giáo sư Jacob,Phác Chính Thù cùng tất cả học sinh bắt đầu cuộc hành trình khám phá.Ai nấy cũng đều cảm thấy hào hứng và vui vẻ.nhưng đến giữa trưa,thời tiết cũng thay đổi,trời đột nhiên nắng chang chang khiến cho mọi người mệt mỏi và nóng nực,họ tạm nghỉ giải lao ở gần bờ sông.
Lộc Hàm có một mong ước nho nhỏ,đó chính là tiếp cận được Phác Chính Thù.Nhưng mà suốt quãng đường anh luôn bị bao vây bởi rất nhiều nữ sinh,cứ như là nơi vùng núi cao mà xuất hiện người nổi tiếng.
Nhưng mà ông trời đúng là biết thương cho người tốt!Cậu là Phác Chính Thù do muốn tìm hiểu sâu hơn vào đề tài nên đi lung tung cuối cùng bị lạc ở trong rừng.Khỏi phải nói Lộc Hàm cậu đang rất vui.
”Xem ra hai chúng ta vẫn chưa thoát ra khỏi đây được đâu!” Phác Chính Thù nói,mắt không ngừng đảo quanh khu rừng bị bao phủ bởi những hàng cây cao vút
”Có lẽ vậy!” Lộc Hàm đáp,cậu chắc chắn là đang cười thầm trong lòng
”Vậy chúng ta cùng ngồi buôn với nhau đi anh!” Lộc Hàm kéo tay Phác Chính Thù ngồi xuống bên cạnh mình
”Ừ” Anh ngồi xuống bên cạnh cậu rồi bắt chuyện ”Hoa nhài ở đây đẹp thật!Em có thích hoa nhài không?”
”Có lẽ anh sẽ nghĩ em nữ tính nhưng mà…em cũng thích hoa nhài lắm!Mẹ em cũng vậy!” Lộc Hàm cười ngượng
”Vậy sao?Mẹ em khỏe chứ?” Phác Chính Thù hỏi
”Mẹ em đã mất rồi,bà mất lúc em vừa được sinh ra.” Lộc Hàm nói bằng một thanh âm rất nhỏ và thoáng chút buồn.”Nhiều khi em nghĩ tại em mà bà mất sớm như vậy.”
”Không phải lỗi của em,chắc là do mẹ em bị bệnh trước đó thôi.Anh cũng đã từng nghĩ mình không nên sinh ra trên cõi đời này,để rồi phải thấy nhiều đau thương!” Phác Chính Thù nói,gương mặt anh có vẻ rất buồn rầu.
”Nhưng em biết không?Cuối cùng anh hiểu ra,sống đến bây giờ là có thể thay đổi.Có người đã nói: ”Chúng ta không thể thay đổi quá khứ,nhưng có thể thay đổi được tương lai.” Chính vì vậy anh luôn cho rằng cuộc sống này không hẳn là vô nghĩa.”
Lộc Hàm nhìn anh,có lẽ anh cũng đã từng trải qua một cuộc sống khổ sở,không như mình mong muốn.
”À,tối nay em có muốn cùng anh xem đom đóm không?” Đột nhiên Phác Chính Thần hỏi làm Lộc Hàm bất ngờ
”Đom đóm sao?Em chưa từng được xem đom đóm bao giờ!”
”Vậy thì tối nay đi cùng anh!Buổi tối nhiều đom đóm,đẹp lắm!”
”Và cũng có nhiều thú dữ,như chó sói chẳng hạn.” Người đàn ông mặc áo sơmi đen đi ra từ trong bóng tối,hắn ta nói một câu rồi ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm
”Sao anh lại ở đây?Sao lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?” Lộc Hàm nhìn hắn đầy tức giận
”Hai người ngồi đây cười nói làm người ta đang đi trong rừng nghe thấy!Đó là chuyện bình thường.” Hắn ung dung đáp lại.
Lộc Hàm tức đến máu dồn lên não.
”Lộc Hàm,chúng ta về thôi!” Phác Chính Thần nói rồi đứng lên
Lộc Hàm cũng định về cung Phác Chính Thần nhưng nghĩ có chuyenẹ muốn hỏi tội tên kia nên nói:
”Anh cứ về trước,em có việc muốn nói với anh chủ nhà một tí.”
”Anh không yên tâm.” Anh nói
”Anh đang lo là tôi sẽ làm gì cậu ấy sao?” Người kia nhỏ lên tiếng ”Yên tam đi,tôi sẽ không làm gì gây tổn thương cậu ấy đâu.”
”Em sẽ không sao đâu.Anh về trước đi.” Lộc Hàm đẩy lưng anh
”Vậy nhớ giữ an toàn.” Phác Chính Thần nói với cậu rồi rời
Sau khi Phác Chình Thần đi khỏi,nụ cười tươi trên môi Lộc Hàm vụt tắt,cậu trở lại giận dữ như lúc nãy,nói với người trước mặt
”Anh kia!Từ hôm qua đến hôm nay anh đã nói tôi là đồ ngốc,ý anh là sao??”
”Vì tôi thấy cậu ngốc nên nói vậy thôi.” Hắn trả lời,hết sức bình tĩnh
”Vậy hả?Trông anh có khác gì tôi đâu chứ?Anh có biết anh đã xúc phạm đến tôi không??” Lộc Hàm trừng mắt với hắn,quả thật hắn làm cậu tức điên.
”Tại vì cậu ngốc.” Hắn cười,một nụ cười chứa đầy sự giễu cợt dành cho cậu
”Anh….ANH ĐI CHẾT ĐI!! ” Lộc Hàm hét lớn
Người kia không cười cũng không tức giận,chỉ nhìn cậu con trai ở trước mặt đang khua chân múa tay loạn xạ.
”Đúng là ngốc thật mà!” Hắn nói
”Anh…..Đúng là đồ chết bầm mà!Đồ mặt móm!Não sữa! ANH ĐÓ!CHẾT ĐI!” Lộc Hàm bị hắn chọc giận đến đỏ cả mặt.
Sau một hồi đấu võ mồm ,đương nhiên chỉ có mình Lộc Hàm là nói,người kia vẫn im lặng.Lộc Hàm kiệt sức ngồi bệt xuống đất,cậu tựa người vào thân cây to ở đằng sau.
”Anh rốt cuộc là ai vậy?” Cậu hỏi người nọ,hắn ta đang ngồi xuống bên cạnh cậu
”Tôi là người.” Hắn thản nhiên đáp lại
”Này,tôi không có thì giờ để đấu khẩu với anh đâu!”
”Tôi đâu có nói gì với cậu.Nãy giờ toàn cậu độc thoại chứ.”
”…”
”Đúng là đồ ngốc.” Hắn nói,thanh âm nghe rất trầm ấm
”Tại sao anh cứ kêu tôi ngốc vậy?” Lộc Hàm hỏi
”Vì tôi thích thế.” Hắn để tay ra sau gáy rồi tựa vào gốc cây
Lộc Hàm thực sự rất tò mò về con người này,hắn có vẻ là một người rất đặc biệt.Hiếm có một chàng trai nào lại đẹp trai như hắn,Lộc Hàm nếu như mà không bị hắn gọi là ngốc thì cũng tiếp cận hắn rồi chứ cần gì phải là Phác Chính Thù nữa.
”Nếu như tôi bảo anh ngốc thì anh có chịu không?” Lộc Hàm nheo mắt nhìn người nọ
”Nếu cậu gọi tôi là ngốc thì tôi sẽ cho rằng đó là một việc làm rất là ngu ngốc.” Hắn đáp
”Anh đúng là…” Lộc Hàm phồng má ”Bộ gọi người ta ngốc thì vui lắm hả?”
”Ừ”
”Tại sao tôi không được gọi anh là ngốc?”
”Vì tôi là Ngô Thế Huân.”
____________
End chap 2
P/S: đố biết Phác Chính Thù là tên ai??
ELF đừng ném đá con bé nhá T.T bí tên mất rồi